Select Menu

Ads

Girl Xinh. Được tạo bởi Blogger.

Video Of Day

Flickr Images

Công Nghệ

Girl Xinh

Giải Trí

Funny

hình ảnh đẹp

Bóng đá

Shock - Hot

» » Con đã chạy thoát khỏi chùa Bồ Đề như thế nào ?
«
Next
Bài đăng Mới hơn
»
Previous
Bài đăng Cũ hơn

Những lời chia sẻ về việc bỏ rơi trẻ em của các nhà sư chùa Bồ Đề đã khiến người đọc không khỏi bức xúc…
Mới đây, trên facebook bạn có nickname Thỏ Bun vừa đăng tải hình ảnh của một em bé bị các nhà sư bỏ rơi khi bị bệnh hẹp hộp sọ đã khiến cho nhiều người không khỏi bức xúc khi đọc được. Theo như lời chia sẻ của Thỏ Bun thì đây là các nhà sư của chùa Bồ Đề.
Nội dung chia sẻ như sau:
Con yêu ơi, thế là những mong ước lâu nay của chúng ta, những hờn giận căm thù nung nấu trong tim chúng ta, cũng đã có ngày được phơi bày ra ánh sáng. Cũng đến lúc, nỗi lo lắng bức xúc của mẹ Tú, mẹ Nhím, mẹ con mình và biết bao bà mẹ khác được giải tỏa. Đây là ngày hạnh phúc nhất của mẹ trong suốt những ngày qua khi mà tin buồn cứ dồn dập ập đến. Đây sẽ là lần đầu tiên mẹ phơi bày những sự việc mà mẹ con mình đã trải qua, đã chứng kiến suốt một thời gian dài, mà mẹ sẽ gọi đơn giản là :” nhật kí những ngày chăm con” hoặc ” con đã chạy thoát khỏi chùa Bồ Đề như thế nào ?”
Con gái, con nhớ không, sợi dây duyên nợ của mẹ con mình bắt đầu từ ngày 4/7/2012, tức là khoảng 3 ngày sau khi Bố Hưng biết được thông tin của con ở trong viện. Chị Kiều Hồng Anh khi đó, cũng là một bạn nhỏ của chùa Bồ Đề, đang nằm cấp cứu trong viện và người mẹ nuôi của chị Hồng Anh do chùa cử đến đó con, là một bác ngay đến vài nghìn trong người cũng không có. Mang họ của chùa, là con trong chùa nhưng viện phí hay mọi khoản chi tiêu của chị Hồng Anh đều do mọi người yêu thương và đóng góp. Vậy tiền chúng ta hỗ trợ cho chùa , ngoài để xây nhà khang trang , phần nào dành cho các con ?
Bố Hưng ngày nào cũng ở trong viện, nghe thông tin về chị Hồng Anh ở khoa khám bệnh, và tình cờ nghe được một mẹ nuôi trong chùa kể về trường hợp của con, nên bố đã ghé thăm con và đăng thông tin trên facebook. Đó cũng là cách mẹ đã tìm thấy con, bé ạ.
Ngày mẹ đến viện, chỉ là định đến thăm con, và thử xem có thể hỗ trợ bỉm sữa hay các vật dụng gì cho con không thì mẹ đã thật sự không thể tin vào mắt mình và không thể rời đi được. Con nằm đó, quấn trong 1 chiếc khăn màu đỏ bẩn thỉu, bỉm đóng xô lệch nặng trịch, phân còn vón cục bám trên mông con, cặn sữa bột chảy trên người con và kiến đã tìm được món ăn ưa thích của chúng, người con đỏ lên vì vết kiến cắn, cuống rốn của 1 đứa trẻ mới 9 ngày tuổi khô lại không cần băng gạc, bẹn và mông hăm đỏ lên vì không được vệ sinh sạch sẽ.
Nhưng con nằm ngoan, không hờn, không khóc. Mọi người xung quanh nói, bệnh viện quá đông để các cô điều dưỡng có thể cứ túc trực bên con, bình sữa đặt cạnh con được pha sẵn, mỗi lần con đói cất tiếng khóc, mọi người sẽ nhét sữa vào miệng con, và con cứ thế tự mình vươn lên để tồn tại trong suốt những ngày đó.
Câu chuyện về con bắt đầu được kể lại…
chua-bode
Con được sinh ra bởi một người mẹ bất hạnh, chẳng hiểu vì lỗi lầm gì mà không thể nuôi dưỡng con, đành cam tâm vứt bỏ. Nhưng mẹ con tin tưởng vào nơi cửa Phật, đã mang con để trước cửa chùa Bồ Đề ( mà đến bây giờ mẹ cũng không biết sự việc đem con bỏ cửa chùa được kể nó thật đến đâu ?). Các vị sự thầy trong chùa đặt tên con là Kiều Hương Anh( tất cả bé gái trong chùa Bồ Đề đều được đặt tên mang họ Kiều ), họ đem con về nuôi được vài ngày thì hoảng sợ vì con bị thoát vị não và hẹp hộp sọ, tức là hộp sọ con quá nhỏ để chứ đựng bộ não nên nó bị đẩy ra ngoài, họ đưa con vào viện trong khoảng đầu tháng 7.
Các vị sư thầy đáng kính quấn trên người con chiếc khăn màu đỏ, để lại đó 1 chiếc chậu và 1 chiếc khăn mặt dưới gậm giường cùng vài bộ quần áo cũ nát, đặt con lại giường bệnh, nói với điều dưỡng là ra ngoài mua mấy thứ rồi không bao giờ trở lại . Con ở đó, chấp nhận số phận bị bỏ rơi lần thứ hai , bởi tay những người nhân từ khoác lên mình bộ áo nâu miệng tụng những từ nam mô mà không hiểu tâm họ có nhận thức được nó ?
Mẹ sẽ không nhắc đến thêm những khó khăn mà chúng ta đã cùng vượt qua, mẹ chỉ cảm ơn vì con đã rất ngoan và rất kiên cường cùng mẹ cố gắng. Mẹ chỉ có thể ở trong viện từ 7h sáng đến 10h tối, còn hầu như các đêm con đều ngủ 1m. Nhưng con không hề hờn giận, con luôn cố gắng ngủ say, ngay cả trong khi sốt. Và từng bước chúng ta cùng trải qua, là những dấu ấn chẳng thể phai nhòa trong cuộc đời mẹ.
Ở trong viện, ngoài việc chăm sóc con, thăm nom con, các bố các mẹ còn tìm cách đăng thông tin để tìm lại mẹ cho con. Nhưng ai cũng làm mọi thứ một cách rất cẩn trọng , trong lòng mỗi người đều len lỏi nỗi sợ hãi, những thông tin về con lại quay về chùa, và khi biết con đã khỏe mạnh hơn, có thể nhận thêm nhiều sự hỗ trợ, họ sẽ lại đón con về.
Ai từng qua chùa cũng biết, cuộc sống trong chùa biến người khỏe cũng có thể đổ bệnh nữa là người bệnh như con. Chẳng ai mong muốn đưa con trở về nơi đã bỏ rơi con lần nữa. Những ngày sau mổ, dù rất khó khăn, con thở oxi thường xuyên và ăn rất khó. Nhưng chúng ta cũng đã vượt qua suôn sẻ, con dần khỏe lại và tất cả mọi người đều mong tin vui ngày con xuất viện.
Mẹ nhớ như in hôm đó, cô điều dưỡng đang tranh thủ ngày nghỉ ít bệnh nhân để tắm táp cho con, thì hai sư cụ đội nón bước đến, người sờ tay, người chạm má, khen con khỏe mạnh xinh xắn trộm vía béo tốt ra. Họ chối bỏ mọi sự việc đã qua, mọi lỗi lầm đã từng. Họ nói lúc con được đặt trước cửa chùa, sư trụ trì đang đi Công Tác Nước Ngoài, nên không nắm rõ được sự việc, có cô phật tử thấy con bị bỏ rơi nên đón vào chùa, tự đặt tên cho con mà không báo với sư cụ, thấy con ốm rồi đưa con vào viện mà QUÊN không báo lại. QUÊN sự tồn tại của một đứa trẻ chỉ mới vài ngày tuổi ? Hỏi nhân đức ở đâu ?
Sự việc họ kể ra, mẹ còn không hiểu tự họ có thấy vô lí không ? Họ nói đến đón con về, nhưng mẹ không đồng ý. Mẹ không bao giờ có thể để con lại đó, không bao giờ. Mẹ với mấy cô điều dưỡng đã phải đấu tranh để không cho họ mang con đi. Trước khi ra về, từ miệng của một ni cô còn buông lại một lời ngọc ngà :” không cho thì thôi, không thèm”. Mẹ rất hiền lành, nhưng lần đầu tiên mẹ tức giận với một người mặc áo nâu cầm tràng hạt, con là một đứa trẻ, một con người, mà họ coi như món đồ qua lại, được thì cầm về, không được thì thôi ?
May mắn cho chúng ta con ạ, được sự giúp đỡ của các cô điều dưỡng, cán bộ phòng công tác xã hội viện Nhi và rất nhiều bố mẹ giang tay giúp sức, con xuất viện được đưa về một trung tâm nuôi dưỡng trẻ em mồ côi khác, dù xa Hà Nội hơn, nhưng mẹ tin con sẽ được thương yêu đủ đầy hơn nơi đã trót để QUÊN con lại.
Con này, những câu chuyện chúng ta được nghe về tội ác tại chùa Bồ Đề là nhiều vô số kể. Có những câu chuyện thương tâm mà mẹ đã chạm vào, đã xót xa xa nhiều mà chẳng thể thay đổi được gì hết. Lúc nào có dịp mẹ sẽ lại nói ra, để những vết ung nhọt sẽ được loại bỏ khỏi xã hội. Mẹ mong sao những khoảng tăm tối kia sẽ sớm được phơi bày ra ánh sáng, để các mẹ sớm không phiền muộn đau lòng về các con, để không bạn nào ra đi vì không kịp được cấp cứu, và chị Bông sẽ sớm được nuôi dưỡng tốt hơn. Vài năm nay, mẹ chỉ mong có vậy, khi các cơ quan báo chí vào cuộc và chính quyền lên tiếng, chúng ta có quyền hi vọng vào những điều tốt đẹp hơn, phải không con ?
Con gái à, mẹ nhớ con!
Hà Nội, ngày 12 tháng 7 năm 2014.

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
«
Next
Bài đăng Mới hơn
»
Previous
Bài đăng Cũ hơn

Không có nhận xét nào

Leave a Reply